Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2019

Chương 121

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng

Chương 121

Tác giả: Mija

“Anh xác định lần này chúng ta có thể giết chết hắn sao?” Sắp phải phải đối mặt với kẻ phá hư —— tuy rằng đã từng mơ hồ mà gặp qua vài lần —— nhưng Tùy Viên vẫn có chút khẩn trương.

“Mười phần nắm chắc chín, nhưng không phải tuyệt đối.” Cùng trốn ở trên xà nhà với Tùy Viên, Triệu Hi Hòa hơi hơi cúi đầu, nhìn phía dưới yểm thú hóa thân thành Ninh Trạch đang đọc sách một cách cao quý lãnh diễm, còn có nhàm chán mà ghé vào bàn, mơ màng sắp ngủ Nam Cung Dật do li thú biến thành. 

Không thể không nói, mỗi khí chất liền có bảy tám phần ăn khớp, này chỉ là do hai tiểu động vật đóng giả lại làm cho thật giả khó phân, có lẽ sẽ rất thuận lợi mà lừa gạt phá hư giả.

“Anh nói, hắn có khả năng chạy trốn sao? Nếu chạy thì trốn đến đâu?” Tùy Viên nghi hoặc.

“Thoát khỏi thế giới này.” Triệu Hi Hòa ôm lấy bả vai Tùy Viên , để than thể cương cứng do khẩn trương của cậu dựa vào người mình, còn thuận tay mà xoa xoa bả vai cậu, “Phá hư giả tinh thần thể so với người sắm vai cường đại hơn nhiều, khác với người sắm vai cần trí não phụ trợ, bọn họ có thể trực tiếp sử dụng lực lượng của mình để xé rách hàng rào ngăn cách hai thế giới—— đây cũng là phương pháp bọn họ xuyên qua các thế giới khi mất đi trí não. 

Nhưng loại phương pháp này rất nguy hiểm, cần phải có năng lượng sung túc cùng với hoàn cảnh ổn định, nếu lực lượng không đủ, hoặc là đã chịu ảnh hưởng mà nói, thì có khả năng tinh thần thể không ổn định dẫn đến tử vong, hoặc là kẹt lại ở khoảng cách không gian, vĩnh viễn không thể thoát thân.”

“Nếu kẻ phá hư phát hiện mình không thể địch lại, sẽ được ăn cả ngã về không mà đào tẩu, phá hư hàng rào thế giới mà chạy thì cũng là cửu tử nhất sinh?” Tùy Viên thay phá hư giả làm ra biểu tình bi thương, “Em cảm thấy phá hư giả , có điểm đáng thương……”

“Đó là bởi vì em biết anh có thể đối phó với hắn. Mà nếu không có anh thì người đáng thương chính là em. ” Triệu Hi Hòa hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.

Biết mình nói sai, Tùy Viên cười gượng ôm cổ Triệu Hi Hòa, lấy lòng mà cọ cọ, trịnh trọng tỏ vẻ chính mình đồng tình địch nhân, đó là vì tin tưởng tuyệt đối vào đồng đội!

Triệu Hi Hòa cong cong khóe miệng, quyết định trước đem việc này ghi lại, về sau lại tính.

“Nếu hắn tới, em trốn xa một chút, bảo vệ tốt chính mình.” Nhìn lướt qua Tùy Viên, Triệu Hi Hòa có chút ghét bỏ mà vỗ vỗ đầu cậu, “Nếu tùy tiện xông lên, không những giúp không được gì, nói không chừng còn kéo chân sau của anh đó!”

Tùy Viên: “………………”

—— tuy rằng đó là sự thật, nhưng là mong nói năng uyển chuyển chút QAQ

Lúc Tùy Viên đang đau thương vì sức chiến đấu của bản thân, Triệu Hi Hòa đột nhiên buông tay đang nắm tay cậu ra. Tùy Viên lập tức cảnh giác lên, cúi đầu xem xét tình huống của li thú cùng với yểm thú.

Hai chiếu ngân châm nhỏ như cọng tóc xuyên qua cửa sổ giấy, thẳng tắp bắn về phía đầu hai con thú đang biến ảo thành hình người, cùng lúc đó, Triệu Hi Hòa cũng trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Khi sắp bị ngân châm đâm trúng hai người phía dưới liền toát ra một làn khói trắng, giây lát gian thu nhỏ lại thành hai động vật nhỏ, Tùy Viên từ trên xà nhà nhảy xuống, nhìn ngân châm đâm xuyên qua bức tường vững chắc, không khỏi có chút líu lưỡi. Ngân châm ánh lên một màu xanh lam sắc bén, ước chừng là có bôi độc, nếu là người mà nói, cho dù võ công có cao cường đến đâu cũng có tám phần mười không tránh thoát được sự ám sát này. 

Li thú nhảy lên bả vai Tùy Viên, tận chức tận trách mà bảo vệ vị chủ nhân có sức chiến đấu kém nhà mình, mà yểm thú tắc nhanh chóng hướng ra ngoài cửa sổ đánh tới, cùng Triệu Hi Hòa bao vây địch nhân.

Tuy bị dặn dò “Trốn xa một chút”, nhưng Tùy Viên không thể khoanh tay đứng nhìn để một mình Triệu Hi Hòa đối mặt với nguy hiểm. Dặn dò li thú làm cho mình một cái vòng bảo hộ, Tùy Viên đẩy cửa ra khỏi phòng, mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai lớn một nhỏ, ba cái bóng đen đang đánh nhau mãnh liệt.

Hiển nhiên, Ám Thất đã sử dụng xá lợi, tăng được trên dưới một trăm năm nội lực, mà Triệu Hi Hòa cũng vận dụng đạo cụ đạt được từ các thế giới khác, phối hợp với yểm thú tâm ý tương nên không bị rơi vào thế hạ phong.

Tùy Viên hơi nhẹ nhàng thở ra, quyết định tạm thời không  lung tung nhúng tay vào, không nghĩ tới cậu vừa mới lui về phía sau một bước, tính toán rời xa vòng chiến, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt của Ám Thất, thân thể liền cứng đờ.

Ám Thất đề khí bay đi, bay lên đầu ngọn cây, Triệu Hi Hòa cũng thấy hành động của Ám Thất, nhưng không đuổi theo, ngược lại lắc mình che Tùy Viên lại, cảnh giác với nhất cử nhất động của đối phương. 

Ám Thất đánh giá Tùy Viên, ánh mắt như cũ không mang theo một tia ác ý nào, ngược lại hữu hảo mà mở miệng: “Chào ngươi chúng ta lại gặp mặt, ngươi tên gì?”

Tùy Viên sửng sốt, có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo phản xạ mà lễ phép trả lời: “Ta tên Tùy Viên, ngươi khỏe.”

Ám Thất bị phản ứng củaTùy Viên làm cho không nhịn được mà bật cười: “Thật giống, ngay cả trạng thái trả lời ngốc nghếch này cũng giống.”

“Giống…… Ai?” Tùy Viên nhìn lướt qua Triệu Hi Hòa, phát hiện hắn chỉ là hơi hơi nheo lại đôi mắt, vẫn chưa ngăn cản, lúc này mới do dự mà đặt câu hỏi.

“Giống một bằng hữu của ta, bằng hữu rất quan trọng, tuy rằng chúng ta chỉ mới ở chung một  thế giới.” Ám Thất thái độ thực tốt trả lời, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy loại tình huống này rất có vấn đề, “Ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Luôn làm đá kê chân cho người khác, vì người khác vất vả, vì người khác hy sinh, một thế giới lại một thế giới, luân hồi liên tục không được giải thoát.”

“Ta không cảm thấy mệt mỏi……” Tùy Viên trả lời mà có chút chột dạ, bởi vì từ khi gặp được Triệu Hi Hòa, hắn tựa hồ vẫn luôn đem người khác trở thành đá kê chân. Bất quá, dù trở thành đá kê chân, có thể hoàn thành cốt truyện thì là việc tốt chứ? Tựa hồ việc nỗ lực trở thành đá kê chân nhưng không được, cũng coi là một loại thống khổ đi? Tùy Viên không biết Ám Thất nói việc này với mình là có ý gì —— xúi giục cậu trở thành phá hư giả sao? —— chỉ có thể vâng theo bản tâm, “Việc giữ gìn cốt truyện làm ta thấy rất vui sướng , nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.” Tùy Viên theo bản năng ngoéo một cái lên ngón tay Triệu Hi Hòa, đương nhiên, cái “Vẫn luôn” này tự nhiên gồm cả việc ở cạnh hắn.

Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Tùy Viên, cho dù tình huống nguy hiểm, Triệu Hi Hòa cũng nhịn không được mỉm cười, tâm tình sung sướng đến cực điểm.

Câu trả lời của Tùy Viên không làm Ám Thất cảm thấy khinh thường hoặc là phẫn nộ, hắn thật sâu nhìn chăm chú Tùy Viên, tựa từ trên người cậu nhìn thấy một người khác, hắn cảm thán “Thật là giống, ngay cả câu trả lời kì quái như vậy cũng giống nhau như đúc.”

Tùy Viên ngạc nhiên, mà Triệu Hi Hòa cũng theo bản năng nhăn mặt. 

“Lúc ta mới nhận thức y, y chỉ là một người sắm vai mới ra đời, ngây ngô thật sự, ta thật sự không hiểu vì sao mình vẫn luôn phải đóng vai phụ, trở thành pháo hôi, mọi thống khổ bi thương ta đều phải chịu,  vậy mà ngay cả một kết cục bình thường cũng không chiếm được.” Ánh mắt Ám Thất hơi ảm đạm, khóe miệng lại nhẹ nhàng giơ lên, “Ta thiếu chút nữa hỏng mất, là y đã cứu ta. Hắn thực sạch sẽ, tựa hồ mọi đồ vật dơ bẩn đều không thể vấy bẩn y, chỉ cần cốt truyện phát triển đúng quỹ đạo, liền vui vẻ đến lỗi đôi mắt đều tỏa sáng, làm người ta không thể hiểu được, rồi lại nhịn không được bị hấp dẫn. Là hắn trợ giúp ta, làm ta tỉnh lại, tìm được ý nghĩa sống. Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, tuy rằng về sau không thể gặp mặt, nhưng vẫn như cũ nói chuyện với nhau……”

Tùy Viên có chút không biết nên nói gì mới tốt, này quả thật là một câu chuyện xưa ấm áp cái thực ấm áp, nhưng hiển nhiên, câu chuyện này không có kết cục tốt đẹp, nếu không đứng ở trước mặt bọn họ đã không phải là một phá hư giả.

“Sau đó, hắn đã chết.” Ám Thất dứt khoát lưu loát mà nói ra kết cục.

Tùy Viên: “………………”

—— lúc này không lên nói gì là tốt nhất……
“Hắn không phải bị phá hư giả giết chết, mà là bị căn nguyên thế giới giết, ta không biết căn nguyên thế giới vì sao lại làm như vậy, rõ ràng ta thấy y thích hợp làm người sắm vai nhất, nhưng y lại bị giết.” Ánh mắt Ám Thất tối tăm mà điên cuồng, “Ta phải vì hắn báo thù. Ta vẫn luôn chờ đợi, ẩn nhẫn làm người sắm vai nhân vật, chờ đợi một ngày có thể báo thù. Ta đã quên chính mình đã trải qua bao nhiêu thế giới, thẳng đến không lâu trước kia, ta rốt cuộc được như ý nguyện mà gặp một cái phá hư giả, sau đó lấy danh nghĩa đánh đuổi phá hư giả từ căn nguyên thế giới đạt được lực lượng mà ta luôn tha thiết mơ ước. ”

Tùy Viên không thể nói Ám Thất sai, thậm chí, nếu Triệu Hi Hòa có một ngày đột nhiên biến mất, cậu nói không chừng cũng sẽ biến thành một Ám Thất thứ hai, nhưng hiện tại, bọn họ cùng Ám Thất chỉ có thể là địch nhân.

—— đồng tình hắn, lý giải hắn, nhưng không thể mặc kệ hắn.

“Kỳ thật, lúc phát hiện ngươi là người sắm vai l, ta liền đoán được ở thế giới này ta đại khái không thể đạt được mục đích.” Ám Thất dần dần thu liễm cảm xúc, giống như thoải mái mà nhún vai, “Hai người một cường đại, một nhỏ yếu, cho nên phương pháp tốt nhất là bắt ngươi, dùng ngươi tới uy hiếp hắn. Nhưng là ta không hạ thủ được, ngươi cùng y quá giống, ta không chịu đựng được việc mình thương tổn người giống y như đúc, ta hy vọng ngươi có thể hảo hảo sống sót —— thay cho y.”

Tùy Viên há miệng thở dốc, vừa định trả lời cái gì, lại bị Triệu Hi Hòa ngăn cản.

"Được rồi, tiết mục chuyện xưa đến đây là kết thúc, em đã quên chúng ta muốn làm gì sao?” Triệu Hi Hòa thần sắc không hề tốt hơn so với người vừa mới kể ra chuyện cũ Ám Thất bao nhiêu, hắn hung ác giống như một con hổ  bị xâm nhập vào lãnh địa, cướp đi bạn lữ, không kiêng nể gì mà tản ra địch ý, hận không thể lập tức giết chết Ám Thất.

Ám Thất từ trên cao mà nhìn xuống Triệu Hi Hòa, cười lạnh một tiếng. Giống như Triệu Hi Hòa ghét hắn, Ám Thất cũng chán ghét Triệu Hi Hòa, có lẽ là cùng giới tính ghét nhau, Ám Thất có bao nhiêu thích Tùy Viên, thì có bấy nhiêu căm hận, đố kỵ Triệu Hi Hòa. Triệu Hi Hòa ở trong mắt hắn, quả thực giống như là một người thắng, đang hướng hắn một kẻ thất bại khoe khoàn hạnh phúc cùng vinh quang của mình —— làm hắn muốn hoàn toàn phá hủy. 

Chỉ tiếc, hiện tại hắn làm không được, mà hắn cũng không thể nhìn Tùy Viên  lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

“Kỳ thật, ta đã sớm biết đây là một cái bẫy, hơn phân nửa là ta sẽ không đạt được điều gì tốt. Ta đến chỉ là muốn nhìn ngươi một cái, cũng như nói với ngươi mấy câu.” Ám Thất nhìn Tùy Viên thật sâu, tựa hồ muốn đem cậu biến thành người trong trí nhớ, sau đó khắc sâu trong trí nhớ. Tiếp theo, hắn nhanh chóng vung tay lên, “Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ tên của ta, ta tên Mạc Tử Du.”

Ba chữ cuối cùng cơ hồ bị cuồng phong thổi tan, Tùy Viên cảm giác không gian bốn phương tám hướng bắt đầu vặn vẹo, lực hút quá lớn làm cậu lảo về phía trước hai bước, tinh thần thể thiếu chút nữa bị lôi ra khỏi thân thể.

“Muốn chạy?!” Triệu Hi Hòa hoàn toàn không nghĩ tới Ám Thất —— hoặc là nói Mạc Tử Du —— thế nhưng đánh cũng không đánh liền trực tiếp bất chấp nguy hiểm chạy trốn, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể đem lực lượng tinh thần thể vào trong trường kiếm, dùng sức phóng về phía Mạc Tử Du, còn hắn thì quay lại bảo vệ Tùy Viên, giúp cậu ổn định thần hồn.

Cùng với trường kiếm bay đi tạo ra âm thanh “Phụt”, máu tươi vẩy ra bị không gian vặn vẹo cắn nát thành một đoàn huyết vụ, lúc không gian bình thường trở lại, chỉ còn lại sự đổ nát.

“…… Mạc Tử Du đâu?” Tùy Viên từ trong lòng Triệu Hi Hòa nhô đầu ra, ấp úng mà dò hỏi —— tuy rằng không phải là cố tình, nhưng cậu quả thực khắc sâu mà nhớ kỹ cái tên này, “Chạy thoát? Hay đã chết?”

“Tạm thời xem như chạy thoát.” Triệu Hi Hòa thần sắc âm u, nỗ lực áp chế sự phận nộ vì bị mơ ước trân bảo của mình, “Hắn đã bị thương, cùng với việc bỏ chạy làm tiêu phí lượng lớn năng lượng, thì khả năng tử vong là rất lớn.”

“…… Nhưng em cảm thấy hắn chưa chết.” Tùy Viên sờ sờ ngực, luôn cảm thấy nơi đó có chút chua xót khác thường, cẩn thận cảm thụ thì cái gì cũng không có.

“Hừ, thật đáng tiếc, anh cũng có dự cảm giống vậy.” Triệu Hi Hòa cắn răng tán đồng.

5237 chần chờ nhìn về phía Tùy Viên, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại từ bỏ. Nó không hy vọng Tùy Viên phải chịu quá nhiều gánh nặng, tuy rằng Mạc Tử Du quả thật có chút đáng thương……

“Vậy, chúng ta xem như hoàn thành nhiệm vụ sao?” Tùy Viên mắt trông mong nhìn về phía Triệu Hi Hòa, vẻ mặt buồn bực.

Lần đầu tiên, việu Tùy Viên tâm tâm niệm niệm nhiệm vụ có thể làm Triệu Hi Hòa cảm thấy sung sướng như vậy. Sắc mặt hắn dần nhu hòa, đem cái tên “Mạc Tử Du” hung tợn mà ở trong lòng đâm mười bảy mười tám cái đinh, sau đó ném vào sổ đen, bắt đầu an ủi người yêu lần thứ hai nhiệm vụ bất lợi : “Tuy rằng kẻ phá hư không bị tiêu diệt, nhưng là ít nhất cũng bảo vệ được thế giới này, cũng coi như hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ. Hơn nữa, cho dù cốt truyện bởi vì sự xâm nhập của phá hư giả mà thay đổi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là đã xảy ra đoạn cốt truyện‘ vì cướp đoạt xá lợi mà dẫn phát chính tà đại chiến ’, hơn nữa vai chính công thụ cảm tình phát triển cũng không tồi, nên chắc là điểm cũng không thấp.”

Tùy Viên ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay Triệu Hi Hòa tươi cười sáng lạn, Triệu Hi Hòa sờ sờ tóc của cậu, nhịn không được hôn nên đôi mắt xinh đẹp ấy, đem cậu gắt gao ôm vào trong ngực.

Tùy Viên ngoại trừ nhiệm vụ đối với thế giới bên ngoài cái gì cũng không để bụng, ngốc không thể tưởng tượng được, nhưng người thông minh như Triệu Hi Hòa đã đoán được phần nào người mà Mạc Tử Du đề cập đến có mối quan hệ nào đó với Tùy Viên.

—— nhưng là, vô luận là ai, vô luận là vì cái gì muốn cướp đoạt người của hắn, muốn quấy rầy cuộc sống của hắn và Tùy Viên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Mạc Tử Du, nếu lần sau gặp lại nhất định không thể để hắn tiếp tục tồn tại! Hắn nhất định phải diệt trừ cái mối tai hoạ ngầm này! Trước khi Tùy Viên phát hiện……

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2019

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng
Chương 120
Tác giả: Mijia


Nếu xác định Ám Thất là kẻ tình nghi, Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa thông qua 5237 và 0007 đem tin tức gửi về căn nguyên thế giới, rất nhanh đã nhận được nhiệm vụ mới đó là cho phép giết phá hư giả.

Tùy Viên cảm nhận được từ 5237 truyền một cỗ năng lượng hoàn toàn mới, một năng lực mà cậu không hề quen thuộc, đồng thời cậu cũng có chút cảm khái  —— đây là lực lượng phá hư tinh thần thể, là phương pháp duy nhất có thể hoàn toàn giết chết bọn họ.

“Sau khi giết phá hư giả, chúng ta phải trả lại chỗ lực lượng này sao?” Tùy Viên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi Hòa.

“Đó là đương nhiên, nếu không trả về, chúng ta sẽ được liệt vào sổ đen những người có khả năng trở thành phá hư giả.” Triệu Hi Hòa gật gật đầu, không chút để ý mà thưởng thức những lực lượng trong tay, 
“Ngươi cho rằng phá hư giả lấy những lực lượng có thể làm tan vỡ thế giới, diệt sát tinh thần thể của người sắm vai đó từ đâu? Chính là việc họ cự tuyệt trả lại năng lượng và chiếm nó làm của riêng để tự mình sử dụng.”

Tùy Viên nhíu nhíu mày, cảm thấy này thật sự là một vấn đề nan giải, không có lực lượng, người sắm vai đối mặt phá hư giả chỉ có thể chờ chết, mà có được lực lượng, người sắm vai nói không chừng lại sẽ bị dụ hoặc, biến thành tân phá hư giả.

Tuy nhiên, những vấn đề nan giải thế này Tùy Viên cũng lười nghĩ đến, chỉ là cảm khái một chút liền ném ra sau đầu, hiện tại vấn đề mà họ cần quan tâm là làm sao giải quyết phá hư giả.

Phương pháp tốt nhất, là Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa trực tiếp đối chiến Ám Thất, nhưng là Ám Thất trơn không bắt được, lúc nào cũng lẩn chốn trong Huyền Cơ Lâu, tuyệt đối không đơn độc hành động, cho nên phương pháp này chỉ có thể tạm thời gác lại —— hoặc là nói, đây đúng là mục đích cuối cùng sau đủ mọi suy tính của Triệu Hi Hòa.

Trong nguyên tác Ám Thất tuy rằng địa vị không thấp, nhưng cũng chỉ là một sát thủ mà thôi, chọc giận Huyền Cơ Lâu lâu chủ, hoàn toàn có thể trong một giây bị giết chết . Mà Ám Thất hiện giờ bọn họ phải đối phó đã sớm giết chết lâu chủ, trở thành người nắm quyền củaHuyền Cơ Lâu, Huyền Cơ Lâu tuy rằng ẩn trong tối, nhưng quy mô chân chính, lại không kém ma giáo mà Triệu Hi Hòa khống chế là mấy. 

Huống chi, mục đích của Ám Thất là giết càng nhiều người càng tốt, mà Tùy Viên và Triệu Hi Hòa phải giảm số lượng thương vong xuống mức thấp nhất, nỗ lực làm cho nó không vượt quá phạm vi cốt truyện đề ra, cho nên chỉ dựa vào Ma giáo mà đối phó với Huyền Cơ Lâu thì tất nhiên là mất nhiều hơn được.
Việc Triệu Hi Hòa phải làm, là phát động toàn bộ võ lâm đối phó Huyền Cơ Lâu, đem những kẻ tự gọi mình là “Chính đạo” kia kéo xuống nước.


Rất nhanh, Ma giáo bắt đầu không chút nào nương tay mà đánh phá địa bàn của Huyền Cơ Lâu, từ đó một loại tin đồn bắt đầu lưu truyền trong giang hồ: Ma giáo giáo chủ trộm phải xá lợi giả, mà xá lợi thật đang ở trong tay lâu chủ Huyền Cơ Lâu Ám Thất. Biết được chính mình bị chơi giáo chủ Ma giáo vô cùng tức giận, quyết định đòi lại công đạo cho bản thân mà cho Huyền Cơ Lâu một cái giáo huấn thẩt sâu, nếu không, vì sao trước kia cùng Huyền Cơ Lâu nước sông không phạm nước giếng, nay Ma Giáo lại ra tay hung tàn như vậy ?


Thà rằng tin là có còn hơn không, cũng như nhìn Ma giáo không tiếc têu phí sức người sức của đối với Huyền Cơ Lâu đuổi cùng giết tuyệt, đại đa số mọi người đều tin lời đồn này là thật, vì thế mũi kiếm nguyên bản chĩa về phía ma giáo nay lại chuyển hướng về phía Huyền Cơ Lâu.

Không chỉ vì viên xá lợi khiến người ta đỏ mắt, mà còn vì hành vi của Huyền Cơ Lâu bị võ lâm chính đạo lên án. Tuy rằng việc sát thủ lấy tiền giết người trên giang hồ là không thể thiếu nhưng cũng không được hoan nghênh, dù là ai đi nữa cũng không muốn mạng của mình bị người khác mua bán.

Huyền Cơ Lâu rễ sâu lá tốt, thế lực tầm thường không dám đụng vào, nhưng chỉ cần có người phát động tiêu diệt Huyền Cơ Lâu thảo phạt, thì tự nhiên sẽ có không ít người ôm ấp các loại mục đích khác nhau hưởng ứng, càng không cần nói đến gần đây Huyền Cơ Lâu hành sự ngày càng bừa bãi, số người chết trong tay sát thủ Huyền Cơ Lâu càng ngày càng nhiều, làm cho rất nhiều người tức giận.


Có chút là vì danh, có chút là vì lợi, có chút là vì thân nhân bằng hữu báo thù, cùng với hành vi đổ thêm dầu vào lửa của Triệu Hi Hòa mà Huyền Cơ Lâu nhanh chóng thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cùng với rất nhiều người và rất nhiều căn cứ bị tiêu diệt lực lượng bị suy giảm nghiêm trọng. 

“Nếu đã không có Huyền Cơ Lâu che chở, phá hư giả liền không chỗ nào để trốn nữa?” Tùy Viên nhìn mật báo trong, cảm giác thắng lợi gần ngay trước mắt.

“Tình thế trước mắt rất có lợi cho chúng ta, hơn nữa theo thời gian thay đổi, sẽ càng ngày càng có lợi, nếu phá hư giả không bị ngu, thì tất nhiên sẽ không mặc cho tình thế tiếp tục phát triển.” Triệu Hi Hòa dùng tay điên cuồng kéo lỗ tai của li thú đang trong lòng ngực Tùy Viên.


Li thú: “……………… QAQ”


“Vậy hắn sẽ làm thế nào?” Tùy Viên ho nhẹ một tiếng, thương hại mà làm lơ ánh mắt cầu cứu của li thú, mắt trông mong nhìnTriệu Hi Hòa, chờ đợi câu trả lời. 


“Huyền Cơ Lâu tuy rằng không còn nhiều lực, nhưng cũng đã giúp hắn tiêu diệt không ít người, hiện tại con số thương vong vẫn luôn ở mức gia tăng, chỉ cần hắn có thể kịp thời giết chết mấy nhân vật phi thường trọng yếu đối với thế giới này thì có khả năng phá hỏng thế giới trước khi ta bắt được hắn.” Triệu Hi Hòa đã khi dễ li thú đủ liền cảnh cáo mà búng búng cái trán của nó, ngay sau đó đem nó ném tới chỗ góc tường.


Li thú đáng thương vô cùng mà khóc òa ở nơi đó, cũng không dám đến bên người Tùy Viên nữa, chỉ có thể cúi đầu liếm lông tóc rối bời của bản thân. 


“Nhân vật quan trọng đối với thế giới này……” Tùy Viên sườn nghiêng đầu, “Ý anh là Ninh Trạch cùng Nam Cung Dật?”


“Chống đỡ thế giới này là Vai chính hay nói chính xác hơn thế giới là do một đoạn cốt truyện chống đỡ.” Triệu Hi Hòa gật gật đầu, “Giết chết vai chính, tương đương với giết chết mấy trăm hay thậm chí là hơn một ngàn nhân vật cốt truyện bình thường khác, một khi hắn thành công, như vậy ở vào vị trí bất lợi chính là chúng ta.”


“Cho nên, anh muốn đem Ninh Trạch cùng Nam Cung Dật bảo vệ dưới trướng của mình. ” Tùy Viên hiểu rõ gật gật đầu, ngay sau đó lại nhíu mày nói, “Chẳng lẽ, anh muốn dùng bọn họ là mồi nhử dụ dỗ phá hư giả tới?”


“Cho dù chúng ta không dụ dỗ, hắn vì thắng lợi cũng tới, chúng ta chỉ là tương kế tựu kế thôi.” Triệu Hi Hòa cười như không cười mà sờ sờ cái đầu chó của Tùy Viên “Như thế nào, luyến tiếc?”


Tùy Viên rùng mình một cái, vội vàng cười gượng lắc lắc đầu: “Sao có thể! Ta chỉ là sợ ngoài ý, làm phá hư giả đạt được ý muốn……”

—— Tùy Viên thật ra là có chút luyến tiếc, đương nhiên, sự luyến tiếc này chỉ dành cho Nam Cung Dật, đứa nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời, đối Tùy Viên cực kỳ tín nhiệm, vô luận nguyên nhân là cái gì, Tùy Viên đều không muốn hắn gặp nguy hiểm. Đương nhiên, loại ý tưởng này tuyệt đối không thể nói cho hũ dấm Triệu Hi Hòa biết.


Triệu Hi Hòa liếc Tùy Viên một cái, liền biết rõ suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng chỉ gật gật đầu, đối với việc cậu thức thời tỏ vẻ vừa lòng: “Ngươi đã quên yểm thú và li thú có khả năng biến hình sao? Chúng nó nếu có thể biến thành bộ dáng của nhau, biến ảo thành con mèo con thỏ bình thường, thì cũng có thể ngụy trang thành bộ dáng  con người, chẳng qua là hao phí nhiều linh lực hơn,  không thể duy trì thời gian dài. ”

“Ngươi là muốn chúng nó biến ảo thành bộ dáng của Ninh Trạch cùng Nam Cung Dật, dẫn phá hư giả tới ám sát?” Tùy Viên ánh mắt sáng lên, “Hắn sẽ ngu như vậy sao? Biết rõ vai chính ở trong tay chúng ta, còn rơi vào bẫy sao?”


“Hắn là không thể không rơi. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, nếu hắn không làm, chỉ có thể ngồi chờ chết, chúng ta diệt Huyền Cơ Lâu, sau đó giết hắn cũng không muộn.” Triệu Hi Hòa hừ lạnh một tiếng, “Nếu luận năng lực chiến đấu cá nhân người sắm vai sẽ yếu hơn phá hư giả,  vì phá hư giả có thể hấp thu năng lượng thế giới mà hắn phá hư. Nhưng người sắm vai trội hơn phá hư giả ở chỗ có trí não phụ trợ, có thể dùng tích phân đổi các loại đạo cụ, chỉ cần có cũng đủ tích phân cùng an bài thích đáng, sẽ không thua kém phá hư giả. Đến cùng rốt cuộc ai mạnh ai yếu, thì phải xem bản lĩnh của mỗi người.”


“Cho nên, hiện tại chính là muốn đánh cuộc một phen, nhìn xem rốt cuộc là phá hư giả mạnh, hay là bẫy của chúng ta kiên cố?” Tùy Viên đôi mắt lóe lóe, có chút bỡn cợt mà giương lên khóe miệng, “Nếu phá hư giả có thể dưới sự bảo vệ của chúng ta giết chết vai chính, chúng ta liền thua, nhưng là hắn lại không biết, chúng ta đặt con mồi giả trong bẫy rập, cho nên nói, lúc này đây chúng ta liền thắng?”


Triệu Hi Hòa mỉm cười gật gật đầu,  tán đồng với Tùy Viên.


Tùy Viên nhìn về phía li thú trong một góc nghe hiểu  những gì bọn họ nói, đang ngẩng đầu, loạng choạng cái đuôi, kiêu ngạo mà xoát độ tồn tại, nhịn không được đem nó ôm vào trong ngực, cọ cọ đám lông xù xù trên đầu nó, cảm khái: “Không nghĩ tới, chúng nó cũng có lúc hữu dụng như vậy thế, em còn cho rằng anh tốn nhiều tích phân như vậy chỉ để mua 2 con sủng vật thôi !”


Li thú: “……………………”


—— thiên sứ nói tốt cho nhau đâu? Nói về lịch sử đen tối của người khác như thật sự không thành vấn đề sao?! Bị xem là "sủng vật” vài thế giới, li thú rơi lệ đầy mặt.


Nếu mọi việc đã định, như vậy việc kế tiếp chính là triệu hồi yểm thú, bí mật đem Ninh Trạch cùng Nam Cung Dật giấu đi. Vì thế, ở bên ngoài khấy đảo giang hồ đã lâu, người luôn luôn bận rộn Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa, rốt cuộc lần thứ hai bước vào chỗ ở của Ninh Trạch cùng Nam Cung Dật.


Sau khi Ninh Trạch nhìn thấy Triệu Hi Hòa, biểu tình có vẻ phá lệ phức tạp.


Tuy rằng không thể ra khỏi cửa, nhưng Triệu Hi Hòa cũng không ngăn cản những người khác báo cho hắn tin tức bên ngoài, cho nên việc Ma giáo hợp tác với các môn phái vây công Huyền Cơ Lâu, Ninh Trạch tự nhiên là biết được. Nhưng là hắn không hiểu, Triệu Hi Hòa làm như thế rốt cuộc là có mục đích gì.

“Ngươi là vì đoạt lại xá lợi? Không nói đến việc xá lợi còn ở trong tay Ám Thất hay không, liền tính là đoạt lại được, Ma giáo cũng vì thế mà thương vong thảm trọng, cũng là mất nhiều hơn được.” Trải qua một đoạn thời gian lắng đọng lại, tính cách của Ninh Trạch hiển nhiên bình thản hơn rất nhiều, khi nhìn Triệu Hi Hòa ánh mắt cũng không có lộ vẻ khổ đại cừu thâm nữa, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta không cho rằng ngươi là người ngu xuẩn như vậy.”
“Có một số việc ngươi không cần biết, mà ta nói ngươi cũng không hiểu.” Triệu Hi Hòa không chút khách khí mà đứng ở trên cao, trào phúng tầm mắt hạn hẹp của (? ) vai chính công, “Mà ta nói ra thì ngươi có thể làm gì? Ngươi cũng không có năng lực ngăn cản.”
“Ta thật sự hoài nghi, ngươi rốt cuộc có phải Vu Hạo không.” Ninh Trạch cười khổ. Triệu Hi Hòa nhất cử nhất động đều khác hoàn toàn Vu Hạo mà hắn biết, nếu nói Vu Hạo trước kia mọi hành động đều bị Ninh Trạch nhìn rõ, thì Triệu Hi Hòa bây giờ làm hắn không thể nắm bắt được. Nếu không phải Ninh Trạch tin tưởng hai mắt của mình, nhìn ra được “Vu Hạo” từ gương mặt, khung xương, vân da thậm chí thanh âm đều giống trước kia, hắn thật sẽ cho rằng Vu Hạo bị thần không biết quỷ không hay đánh tráo, đổi thành một người khác, “Hoặc là nói…… Ta chưa từng có nhìn thấu được ngươi, ngay từ ngày đầu tiên ngươi đã ngụy trang, mãi cho đến hôm nay mới lộ ra gương mặt thật? Mà ngươi làm hết thảy, đều là vì che dấu mục đích của bản thân? ”
Triệu Hi Hòa hướng Ninh Trạch hơi hơi mỉm cười, sau đó dứt khoát lưu loát mà đem hắn đánh hôn mê bất tỉnh.
Ninh Trạch: “……………………”
—— hảo hảo nói chuyện không được sao?! Vì cái gì phải động tay động chân QAQ
Bên này vai chính công bắt đầu hoài nghi nhân sinh, bên kia vai chính thụ bắt lấy tay Tùy Viên, đồng dạng phá lệ nôn nóng: “Sư huynh, chúng ta cùng rời đi đi! Ngươi chẳng lẽ không biết những gì Vu Hạo làm sao?! Hắn khơi mào làm cho toàn bộ võ lâm tranh chấp, hại chết nhiều người như vậy, hắn —— là cái chân chân chính chính, là một ma đầu coi mạng người như rác! Vì một viên xá lợi mà thôi, hắn rốt cuộc muốn giết bao nhiêu người mới vừa lòng?!”
Tuy rằng Tùy Viên không thích người khác nói xấu Triệu Hi Hòa, nhưng là chuyện này là không có cách nào nói rõ ràng nói rõ với những nhân vật trong truyện.  Nếu nói coi mạng người như cỏ rác, thì Tùy Viên cũng không ngoại lệ, chẳng qua ở trước mặt Nam Cung Dật, cậu vẫn là thói quen tính tận chức tận trách mà đeo mặt nạ một Đại sư huynh tốt bụng: “Đã chậm, Tiểu Dật, quá muộn.”
“Sư huynh……” Nam Cung Dật nhìn Tùy Viên lắc đầu cười khổ, đau lòng tột đỉnh, hận không thể đem tên Vu Hạo đáng ghét này giết chết.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình, nhưng trước đó, còn chuyện quan trọng quan trọng hơn phải làm.” Tùy Viên trở tay bắt lấy Nam Cung Dật, biểu tình nghiêm túc mà nhìn hắn, “Chúng ta nhận được tin tức, Huyền Cơ Lâu sẽ gây bất lợi cho ngươi và Ninh Trạch, lấy Ninh Trạch ra uy hiếp Ma giáo, và dùng ngươi để uy hiếp ta. Cho nên các ngươi phải lập tức rời đi, đi đến nơi an toàn!”
“Ta không đi! Ta muốn ở cùng sư huynh!” Nam Cung Dật quả thực sắp khóc. Mỗi lần đối mặt với nguy hiểm đều là hắn đi trốn, còn sư huynh che ở lại đối mặt, hắn không thể chấp nhận việc này. 
“Tiểu Dật, thực xin lỗi, xin tha thứ cho sư huynh……” Tùy Viên môi run rẩy, nước mắt đọng trên lông mi,  mà xuống tay lại dứt khoát lưu loát, không chút nào nương tay, “Ngươi phải hảo hảo sống sót……”
Nam Cung Dật lưu luyến mà nhìn sư huynh, cuối cùng không thể không tâm bất cam tình bất nguyện mà ngã xuống  lòng ngực cậu. 
Tùy Viên: “…… Loại cảm giác sinh ly tử biệt đột ngột  này thật kỳ quái, có phải diễn quá mức rồi không?”
5237: “Vai chính thụ sơm muộn cũng bị ngươi ngược đến chết 【 ngọn nến 】”
Vừa lừa gạt vừa dùng thủ đoạn, Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa rốt cuộc thuận lợi mà đem giấu vai chính công thụ, sau đó cho li thú cùng yểm thú biến thành hai người, ở lại trong tiểu viện. Triệu Hi Hòa tin tưởng, kẻ phá hư đã sớm theo dõi Ninh Trạch cùng Nam Cung Dật, đang tự hỏi làm thế nào để thu hoạch hai mạng của họ. 
Bây giờ, chính là chờ phá hư giả đến. 

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2019

Nam phụ 119

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng
Chương 119
Tác giả: mijia

Đáng thương Ma giáo giáo chủ tiền nhiệm Ninh Trạch tự nhiên bị Triệu Hi Hòa giam giữ trong viện chuẩn bị từ trước, trừ bỏ không thể tùy ý hành động, thì đãi ngộ thật ra cũng không tệ lắm. Vì thế Ninh Trạch quyết định nhẫn nhịn trước, án binh bất động, chờ thương thế khỏi hẳn, trước tìm được khe hở sau đó tìm cơ hội phản kích, người tự đại mà kiêu ngạo như Ninh Trạch tự nhiên không chịu cứ sống trong hoàn cảnh tù đầy như vậy mà sống một cuộc sống an nhàn. 

Nam Cung Dật người bị Triệu Hi Hòa nhìn không thuận mắt, đương nhiên cũng bị ném đi làm bạn với Ninh Trạch. Mặt ngoài nguyên nhân thứ nhất là vì chiếu cố thứ hai là vì giám thị, nhưng trên thực tế là cho bọn họ nhiều thời gian ở chung hơn, đốc thúc bọn họ sớm nảy sinh tình cảm. Nam Cung Dật tuy rằng không yên tâm, cũng không cam lòng bị tách khỏi người Đại sư huynh, nhưng cũng không hoàn toàn phản kháng—— lúc này, cả Đại sư huynh cũng khuyên y an an phận phận mà cùng Ninh Trạch ngốc  trong viện!

“Tuy rằng không thể nói rõ ràng, nhưng là tình huống hiện tại phi thường nguy hiểm, chúng ta còn không biết địch nhân rốt cuộc là ai, đánh chủ ý gì, cho nên càng thêm yêu cầu tiểu tâm cẩn thận.” Tùy Viên xoa xoa đầu Nam Cung Dật, ôn nhu trấn an, làm như khuyên bảo nhưng thật ra là lừa dối nói,  “A Hạo giam giữ Ninh công tử ở là nơi an bí mật nhất trong tổng bộ ma giáo, đồng dạng cũng là nơi an toàn nhất, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại đó, sư huynh mới có thể yên tâm.”

Nam Cung Dật hơi hơi hé miệng muốn phản bác mình có thể tự bảo hộ bản thân, nhưng nhìn biểu tình lo lắng của Tùy Viên, lại nghĩ tới trước kia mình mấy lần gây  thêm phiền làm hại sư huynh bị thương, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.

“Hơn nữa, ngươi không phải lo lắng A Hạo sẽ ra tay với Ninh công tử sao? Mắt thấy là thật, ngươi tự mình thủ hộ Ninh công tử, thì có thể bảo đảm hắn an toàn không phải sao?” Tùy Viên nhìn ra Nam Cung Dật do dự, không ngừng cố gắng, “Ninh công tử trước kia lúc ngươi bị đuổi giết đã giúp quá nhiều, nếu không phải hắn, ngươi cũng không có khả năng toàn thân mà trốn thoát, ân cứu mạng đương nhiên phải ——” Tùy Viên cắn đầu lưỡi, thiếu chút nữa đem bốn chữ “Lấy thân báo đáp” nói ra —— tuy rằng hắn thật sự nói như vậy —— đành phải cố mà nói tiếp câu trước “ báo đáp chu đáo, lần này ngươi đi chiếu cố Ninh công tử, cũng coi như miễn cưỡng báo ân.”

Vì phiền não rối rắm mà Nam Cung Dật vẫn chưa chú ý tới sự mất tự nhiên của sư huynh nhà mình, không thể không nói, y quả thực bị thuyết phục.

Từ lúc tiến vào giang hồ, Nam Cung Dật cũng coi như mở mang tầm mắt, cũng biết giang hồ không tốt đẹp như hắn từng tưởng tượng. Quả thật, nơi này có những người tài, đáng để thưởng thức lẫn nhau, nhưng nhiều  hơn lại là ngươi lừa ta gạt, quỷ quyệt và nguy hiểm. Nam Cung Dật đã không còn như lúc trước có niềm tin vững chắc vào nhân chi sơ tính bổn thiện, tôn trọng tất cả sinh mệnh trên thế giới, hắn đã minh bạch một khi Ninh Trạch mất đi địa vị giáo chủ thì sẽ có rất nhiều việc không hay xảy ra với hắn. 

Ở mặt cảm tình, Nam Cung Dật vô cùng cảm kích Ninh Trạch, nhưng vị sư huynh mà hắn kính trọng lại cùng Vu Hạo thân mật. Cảm tình đầy rối rắm như vậy làm Nam Cung Dật không thể tán đồng được việc Vu Hạo phản bội Ninh Trạch m,  rồi lại không có lập trường đi chỉ trích y, hiện giờ việc hắn có khả năng làm, cũng chỉ có thể giống như lời của sư huynh dốc hết sức lực mà bảo hộ Ninh Trạch.

“Ta hiểu rồi. ” Nam Cung Dật gật gật đầu, sư huynh vô luận nói gì làm gì đều là có lý, làm sư đệ, hắn chỉ cần vâng theo là đủ rồi, "Vậy sư huynh nhất định phải cẩn thận, cho dù sư huynh võ công cao, cũng không thể tránh được thủ đoạn của bọn tiểu nhân.”

“Sư huynh đã biết, Tiểu Dật không cần lo lắng.” Thấy Nam Cung Dật đồng ý, Tùy Viên cười càng thêm động lòng người, làm cho Nam Cung Dật lại có chút đỏ mặt—— may mắn, hiện tại hắn đã kiên định hơn rất nhiều, cũng không cũng không thất thố giống lúc trước.

“Mặt khác, Vu Hạo hắn……” Nam Cung Dật cắn cắn môi, tuy rằng xấu sau lưng là không đúng, lại giống như châm ngòi ly gián, nhưng là nếu lúc này không nói, hắn sẽ hối hận cả đời, “Vu Hạo không phải là người lương thiện, sư huynh ngươi vẫn là cách hắn xa một ít mới tốt. Tuy rằng các ngươi từ nhỏ quen biết, nhưng chia lìa lâu như vậy, nói không chừng hắn đã sớm thay đổi, sớm đã không phải người trước kia huynh quen rồi, sư huynh…… Chớ nên quá tin người.”

Tùy Viên không biết vì sao đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian Triệu Hi Hòa làm kẻ phá đám thấy được một ít khác thường, khiến cho biểu tình cứng lại, mà Nam Cung Dật lại cho rằng sư huynh biến sắc là do nghe lọt tai lời nói của mình, dù thấy huynh ấy thương tâm nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.



Ở trong mắt Nam Cung Dật sư huynh là một đóa sen trắng tinh khiết nhất,  trước nay đều là người thiện lương nhất, ôn nhu nhất, thường xuyên suy nghĩ vì người khác. Sư huynh vẫn luôn bao dung hắn, cho dù có một số việc hắn làm sai, cũng không trách mắng hắn, như vậy, đối với Vu Hạo, sư huynh tất nhiên cũng đối xử như thế.


Vu Hạo làm chuyện sai lầm, thậm chí lợi dụng sư huynh, sư huynh biết rõ mọi việc, khuyên bảo không được cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng tất nhiên có áy náy tự trách cùng buồn khổ. Tưởng tượng đến đây, Nam Cung Dật liền thương tiếc đến tâm đều phát đau.


—— nếu Tùy Viên cùng 5237 biết những gì hắn nghĩ, nhất định sẽ cho Nam Cung Dật ba chữ “Nghĩ quá nhiều”.


Tóm lại, “Nghĩ quá nhiều” Nam Cung Dật bị suy nghĩ của chính mình hung hăng ngược một phen, hắn cầm lòng không đậu tiến lên, duỗi tay đem thân hình thon gầy của sư huynh nhà mình ôm vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Vô luận như thế nào, sư huynh ngươi còn có ta.”


Tùy Viên bị làm cho sửng sốt, hoàn toàn làm không hiểu vai chính thụ vì sao lại nổi khùng lên, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nâng tay lên, ôm hờ bả vai của Nam Cung Dật —— tuy rằng không rõ chuyện gì, nhưng làm như vậy đại khái là không sai đi?

Ngay sau đó, cậu cảm giác phía sau lưng mình phát lạnh.


Đồng dạng cảm giác được chính mình tựa hồ bị mãnh thú nhìn chằm chằm - Nam Cung Dật nâng mắt, không biết Vu Hạo từ khi nào xuất hiện ở ngoài cửa phòng .


Trước kia bởi vì sợ đại sư huynh khó xử cho nên Nam Cung Dật luôn luôn cách xa huynh ấy ba mét.  Nhưng là, điều này tuyệt đối không co nghĩa là Nam Cung Dật sợ Vu Hạo. Thân là vai chính cùng tương lai sẽ là võ lâm minh chủ, Nam Cung Dật tự nhiên có ý chí kiên định cùng không sợ quyền uy của bất kỳ ai,  hắn là một rồng chưa trưởng thành, mà nghịch lân của hắn chính là đại sư huynh.


Áp lực to lớn, Nam Cung Dật khẩn trương cùng Vu Hạo đối diện, cả hai đều thấy rõ địch ý trong mắt đối phương, chỉ là…… Nam Cung Dật có chút mất mát mà nhìn lướt qua việc Vu Hạo sau trong nháy mắt ôm lấy đại sư huynh, vô cùng rõ ràng hắn thua.



“Nếu ngươi dám làm sư huynh thương tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” lúc Vu Hạo đi ngang hắn, Nam Cung Dật đè thấp thanh âm cảnh cáo.


Kẻ đóng vai Vu Hạo, Triệu Hi Hòa hơi hơi nhướng mày: “Ta tất nhiên sẽ không làm như vậy. Bất quá, tất cả mọi việc đều không liên quan đến ngươi, người luôn cần người khác bảo vệ thì không có tư cách nói điều đó.”


Nam Cung Dật cảm thấy ngực mình trúng một mũi tên, hắn cắn chặt răng tránh ra.
—— hắn cảm thấy, thời gian gần đây ngoài việc bảo hộ Ninh Trạch thì việc quan trọng nhất 
đó chính là mau chóng tăng thêm thực lực !



Bị tình địch trào phúng vũ lực giá trị gì đó, tuyệt đối không thể nhịn!

Nhìn Nam Cung Dật vội vàng đi mất, Tùy Viên không thể hiểu được mà đi đến bên cạnh Triệu Hi Hòa hơi hơi nhíu mày: “Hắn làm sao vậy? Đột nhiên trở nên không bình thường. ”

“Anh làm sao biết được." Triệu Hi Hòa không để ý mà nhún vai. Y tự nhiên không biết Nam Cung Dật vì sao đột nhiên sinh ra địch ý lớn như vậy với mình chắc Nam Cung Dật là đã sớm biết y cùng Tùy Viên có quan hệ tình cảm, đột nhiên địch ý bạo tăng. Có lẽ Tùy Viên  đã nói gì đó hoặc là làm cái gì, khiến tiểu tử đó nghĩ y thương tổn sư huynh nhà hắn.

Bất quá…… Nhìn Tùy Viên bên cạnh mang vẻ mắt u mê Triệu Hi Hòa liền dứt khoát lưu loát mà từ bỏ truy vấn, dù sao y từ trước đến nay đều không đặt sự uy hiếp của Nam Cung Dật ở trong lòng —— Còn việc ngẫu nhiên đổ bình dấm tăng thêm tình cảm thì không tính. 


Cứ như vậy, Tùy Viên, Triệu Hi Hòa còn có vai chính công thụ liền ở lại tổng bộ ma giáo. Toàn bộ Ma giáo dưới sự an bài của Triệu Hi Hòa nhanh chóng hành động, cơ hồ không chút tiếng động mà hình thành một mang lưới tình báo khổng lồ theo dõi toàn bộ võ lâm, một chút biến hóa đều không cho phép bỏ qua.

Trừ thủ đoạn bình thường bền ngoài, Triệu Hi Hòa còn  đem ly thú và yểm thú bị y lãng quên từ lâu trong không gian sủng vật phóng ra, lợi dụng năng lực của chúng thu hoạch tin tức.

Vì đây không phải thế giới của chúng, cho nên li thú cùng yểm thú năng lực bị pháp tắc trói buộc làm cho năng lực bị giảm đi nhều, nhưng một ít năng lực thiên phú thì vẫn còn: Tỷ như việc nghe trộm nội tâm, nhận biết cảm xúc, đối với động vật khác áp chế về mặt  huyết thống, nên có thể ra lệnh cho bách thú.

Vì ở trước mặt chủ nhân nhà mình xoát độ tồn tại tránh việc bị lãng quên trong không gian sủng vật, li thú cùng yểm thú đều vô cùng cố gắng. Cao quý lãnh diễm, khinh thường cùng động vật nhỏ làm bạn yểm thú vừa ra khỏi không gian liền hóa thành mèo nhỏ chạy mất, bằng vào bề ngoài cùng tới khả năng đi vô ảnh vô tung dễ dàng cho việc tiếp cận kẻ khả nghi ; mà bạn nhỏ li thú tương đối dính chủ thì ở lại Ma giáo, nhờ các loài động vật nhỏ giúp nó thu thập tin tức, công tác bán manh hoàn thành, quả thực nên cho chính mình 32 like!

Mạng lưới tình báo dày như vậy, tự nhiên không có gì có thể thoát khỏi tầm mắt của Triệu Hi Hòa cùng Tùy Viên, theo số lượng án mạng dần tăng lên, bọn họ rốt cuộc cũng xác định được mục tiêu, rất nhiều manh mối đều đồng loạt chỉ về phía một tổ chức —— Huyền Cơ Lâu.

“Huyền Cơ Lâu?” Tùy Viên cầm mật báo, nghi hoặc nhíu mày. Hắn đương nhiên biết tổ chức này, trong nguyên tác có nhắc qua, là một tổ chức sát thủ, thậm chí có một lần vì giữ gìn cốt truyện, hắn còn giao ủy thác cho Huyền Cơ Lâu!

“Ừ các vụ án báo thù, diệt môn trên giang hồ thời gian qua đều dính dáng tới Huyền Cơ Lâu, đương nhiên, đây cũng không phải manh mối có tính quyết định, tổ chức sát thủ vốn chính là nhận loại nhiệm vụ này, chẳng qua gần nhất hoạt động quá thường xuyên thôi.” Triệu Hi Hòa duỗi tay chỉ vào mật báo trong đó một cái tên, “Nhưng là theo tra xét,  xá lợi thật ở trong  tay hắn, hắn đã cầm đi xá lợi thật, sau đó bố trí xá lợi giả làm bẫy rập.” Triệu Hi Hòa nhẹ nhàng “a" một tiếng, hơi hơi nheo mắt, “Không thể không nói, hắn làm  việc tương đối bí ẩn, hiển nhiên là một nhân vật khó đối phó,  nếu không phải li thú cùng đám tiểu đồng bọn  của nó tìm được dấu vết, cùng vơi yểm thú đến chỗ hắn nghiệm chứng là thật,  nếu không chỉ bằng nhân lực, nói không chừng thật sự bị hắn đánh lừa! Chỉ tiếc, phòng người dễ dàng, muốn phòng chim bay cá nhảy thì không dễ.”

“…… Ám Thất……” Tùy Viên lẩm nhẩm cái tên mà Triệu Hi Hòa vừa nhắc đến cả người đều có chút không tốt! Hắn hổ thẹn mà giơ tay che che mặt, “Người này, em đã thấy.”

“Gặp qua?” Triệu Hi Hòa sửng sốt một chút, “Khi nào? Ở đâu?”

“Lúc trước  em ủy thác Huyền Cơ Lâu đuổi giết em cùng Nam Cung Dật, hắn chính là kẻ truy sát.” Tùy Viên quả thực không biết nên bày biểu tình thế nào, ủy thác địch nhân của mình đuổi giết mình, cậu đến cùng là gan lớn thế nào mới có thể ăn ngon ngủ kỹ không chút lo lắng! “Khi đó, Ám Thất liền cùng Nam Cung Dật quen biết. Em vốn tưởng rằng vì em nên đã làm thay đổi thời gian và quá trình hắn cùng nhân vật chính quen biết so với nguyên tác, cho nên không để ý, không nghĩ tới……”

Nhìn bộ dáng tự trách của Tùy Viên , Triệu Hi Hòa miễn cưỡng kiềm chế sợ hãi trong lòng, bất đắc dĩ mà xoa đầu cậu an ủi: “Không có việc gì, em không có kinh nghiệm, lại không biết có phá hư giả tồn tại, đây cũng là khó tránh khỏi. Anh lúc ấy cũng đồng ý phương pháp ủy thác Huyền Cơ Lâu, không phải sao?”

—— đương nhiên, còn có những câu khác y thức thời không nói ra tỷ như “Dựa theo trình độ trì độn và ngốc nghếch của em dù có biết sự tồn tại của kẻ phá hư thì hắn có đứng ngay trước mặt thì phỏng chừng em cũng không nhận ra.”.

Hoàn toàn không biết suy nghĩ của Triệu Hi Hòa, Tùy Viên cảm giác chính mình được an ủi rất nhiều,  trong lòng thoáng dễ chịu một ít.

“Ngươi nói…… Có phải kẻ phá hư lúc ấy đã biết em là người sắm vai không?” Tùy Viên sờ sờ cằm, cậu hậu tri hậu giác mà đi dạo ở quỷ môn quan một vòng, rồi lại không hiểu tại sao hắn tha cho cậu, “Em có thể cảm giác được hắn đối em có chút hứng thú, lại không có ác ý rõ ràng. Lúc đó hắn hoàn toàn có thể giết ta nhưng vì sao lại không làm? Hắn là kẻ phá hư chúng ta  là người sắm vai không phải đối địch sao? Nếu em là hắn , nhất định giệt cỏ tận gốc , giải quyết tai hoạ ngầm a!”

Triệu Hi Hòa có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tùy Viên, có chút kỳ quái từ trước đến nay Tùy Viên luôn một bộ dáng hiền lành dễ bắt nạt vậy mà có thể không chút nào để ý mà nói ra câu “Giệt cỏ tận gốc”, bất quá nghĩ đến việc cậu ấy không chút phản ứng với việc y giết nhân vật chính liền bình tĩnh trở lại.

—— vô luận Tùy Viên biểu hiện vô hại như thế nào , cậu cũng là khuyết thiếu tình cảm cùng với giá trị quan.

——Tùy Viêm đối với cái gì cũng không để ý, lại chỉ của mình hắn, chỉ coi trọng hắn…… Điều này làm Triệu Hi Hòa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

0007: “Ngươi quên rất nhiều lần hắn vì cốt truyện mà bỏ rơi ngươi sao?”

Triệu Hi Hòa: “Câm miệng!”

“Anh cũng chưa từng tiếp xúc với hắn lên không xác định được hắn rốt cuộc nghĩ thế nào.” Triệu Hi Hòa hơi hơi trầm ngâm, “Có lẽ là hắn nhận thấy được thế giới này không chỉ có chỉ có em là người sắm vai, mà anh anh có lên quan đến ma giáo có tính uy hiếp tính lớn hơn. Lúc ấy hắn chưa bố trí thỏa đáng, sợ hãi bại lộ chính mình cũng chọc giận anh,  cho nên mới án binh bất động.”

Tùy Viên gật gật đầu, xem như tiếp nhận rồi cái này cách nói này,  bất quá, trong lòng lại như cũ ẩn ẩn có chút nghi ngờ. Kẻ phá hư đối cậu không có một chút địch ý cùng với ác ý, thậm chí là có chút thân thiện, Tùy Viên không biết đây có phải ảo giác của hắn không, có thể là khả năng ngụy trang của đối phương quá tốt.

—— kẻ phá hư không có khả năng đối sử thân thiện với sắm vai giả trời sinh đối địch thậm chí muốn giết mình đi?

“Nếu người sắm vai bị phá hư giả giết, có thể sống lại không?” Tùy Viên nhìn về phía Triệu Hi Hòa, dò hỏi, “Tựa như chúng ta ở thế giới này chết, chỉ là bám vào người thân thể tử vong, mà tinh thần thể lại trở về thế giới ban đầu đúng không?”

“Này không nhất định.” Triệu Hi Hòa lắc lắc đầu, “Kẻ phá hư có năng lực giết chết tinh thần thể của kẻ săm vai, làm bọn hắn hoàn toàn biến mất, tựa như sau này chúng có được quyền hạn cũng có thể phá hủy tinh thần thể của kẻ phá hư.  Đại đa số kẻ phá hư cùng người sắm vai một khi tương ngộ, chính là cảnh ngươi chết ta sống, mà người sắm vai một khi thất bại muốn tồn tại chỉ có hai khả năng,  một là tinh thần thể của người đó phải thật sự cường đại, liều mạng tổn thương một bộ phận lực lượng chạy thoát, mà loại thứ hai … là gửi gắm hi vọng kẻ phá hư lúc đó tâm tình tốt chủ động buông tha.”

Tùy Viên khóe miệng giật giật,  đối với câu cuối cùng của Triệu Hi Hòa chỉ có thể mỉm cười nói xin tha thứ cho kẻ bất tài.

“Cho nên, lúc nào cũng phải cảnh giác đối với kẻ phá hư, cũng như vĩnh viễn không được nghĩ địch nhân sẽ lương từ. Thế giới em trải qua còn quá ít, mỗi lần đạt được điểm cũng không cao, làm cho tinh thần thể của em không được cường đại,  một khi kẻ phá hư đối với em hạ sát thủ, em cơ hồ không có khả năng trốn thoát. ” Triệu Hi Hòa nhận thấyTùy Viên đối với kẻ phá hư của thế giới này có chút không rõ , liền đem cậu ôm vào lòng, ngữ khí phá lệ nghiêm túc mà nói “Bảo vệ tốt chính mình, vì em cũng như vì anh.”

“Ân, em sẽ.” Tùy Viên biểu tình chuyển trở nên kiên định.

Hắn không có khả năng lấy chính mình cùng Triệu Hi Hòa ra mạo hiểm, cho nên dù đối với kẻ phá hư kia không hề chán ghét cũng tuyệt đối không nhân từ mà nương tay.

Chương 121

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng Chương 121 Tác giả: Mija “Anh xác định lần này chúng ta có thể giết chết hắn sao?...