Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2019

Nam phụ 118

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng
Chương 118
Tác giả: mijia

Bởi vì tình huống có biến, Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa tự nhiên đã không thể tiếp tục du sơn ngoạn thủy nhàn hạ thoải mái. Mặc dù chưa đến thời gian họ phải gặp vai chính công và thụ, nhưng hai người vẫn sử dụng định vị để tìm chỗ Ninh Trạch và Nam Cung Dật đang trốn. 

Thời điểm nhìn thấy Tùy Viên, nếu nói có người cao hứng thì đại khái chỉ có Nam Cung Dật, hắn kinh hỉ lại khó có thể tin mà gọi một tiếng “Sư huynh”, sau đó nhào vào lòng ngực Tùy Viên, gắt gao đem cậu ôm lấy.
Trong nháy mắt, Triệu Hi Hòa mặt liền đen lại.

“Sư huynh! Huynh làm thế nào tìm được chúng đệ?! Một đoạn thời gian này huynh trải qua thế nào, có bị thương không?!” Nam Cung Dật vội vàng xem xét toàn thân Tùy Viên, sợ từ trên cơ thể sư huynh tìm thấy vết thương.


Một đoạn thời gian này Nam Cung Dật luôn tự trách bản thân, nếu không phải y đòi đi xem mật thất, như vậy thì y và sư huynh sẽ không bị cuốn vào trận đuổi giết, lỡ như sư huynh lại bởi vì y mà bị thương, thì quả thực không có mặt mũi nào mà đối mặt sư huynh! Nam Cung Dật cảm thấy mình thật sự là có chút tiềm chất tai họa, vô luận là đi đến chỗ nào cũng gặp chuyện không may, còn liên lụy sư huynh cùng chịu khổ —— đương nhiên, từ góc độ nào đó mà nói, thân mang “Hào quang nhân vật chính” Nam Cung Dật quả thật có thể chất như vậy. 

So với Nam Cung Dật đơn thuần, Ninh Trạch cảnh giác hơn nhiều, ít nhất hiện tại hắn cũng không nhìn đến vị mỹ nhân hắn luôn tâm niệm, càng không cần phải nói đến việc vị tiểu mỹ nhân trước mặt còn mang theo một vị hộ pháp lòng lang dạ thú.

Ninh Trạch vốn tưởng rằng chỗ mình trốn đã thực bí ẩn, vì chỗ này hắn không để cho bất kì một người nào biết, như vậy này hai người này làm thế nào để tìm được hắn? Nếu nói tất cả việc này là một cái bẫy, thì người bố trí bẫy rập rất có khả năng là người bên cạnh mình Vu Hạo

Quá nguy hiểm, Ninh Trạch cảm nhận được sinh mệnh mình đang bị uy hiếp. Vu Hạo thoạt nhìn nội lực dư thừa, tay chân linh hoạt, mà hắn lại bị trọng thương, không thể không tìm địa điểm an toàn để dưỡng thương, thế nên nếu Vu Hạo muốn giết hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.
Mỹ nhân đẹp thì đẹp,nhưng một khi mang gai độc trên người, Ninh Trạch một chút cũng không dám muốn, nhìn Triệu Hi Hòa phía sau Tùy Viên vẻ mặt âm trầm, Ninh Trạch lặng lẽ nuốt nước miếng, theo bản năng lùi lại trốn phía sau Nam Cung Dật.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy Triệu Hi Hòa lộ ra ánh mắt trào phúng.
Ninh Trạch: “………………(╯‵□′)╯︵┻━┻”
"Sau khi bỏ xa truy binh, ta lo lắng cho các ngươi, lên đã
 nhờ Vu Hạo dẫn đi tìm các ngươi.” Tùy Viên vừa nói vừa liếc mắt một cái về phía Triệu Hi Hòa, không chút khách khí mà đem hết thảy nguyên do đều đẩy cho hắn, “Hắn nói các ngươi có khả năng ẩn thân nơi này, lên chúng ta liền tới thử xem sao.”

Nam Cung Dật cắn cắn môi, nhìn thoáng qua Triệu Hi Hòa, biểu tình mang theo vài phần rối rắm. Giờ phút này, y đã biết được thân phận ma giáo giáo chủ của Ninh Trạch, mà Vu Hạo là cấp dưới của Ninh Trạch không thể nghi ngờ cũng là người trong Ma giáo. Nam Cung Dật từ nhỏ đã được sư phụ dạy dỗ thân là người chính đạo, tuyệt đối không thể cùng ma đạo làm bạn, phàm là gặp được, tất nhiên không thể tha thứ, chỉ tiếc, một đoạn thời gian ngao du giang hồ này lại làm điều Nam Cung Dật từ nhỏ đến lớn y tín nhiệm bắt đầu dao động.
Tàn nhẫn ác độc đuổi giết bọn họ lại chính là người của chính đạo, mà những người đi ngược lại với “Chính đạo”, lại luôn bảo hộ hắn, cho dù bị thương cũng chưa từng vứt bỏ lại y ma giáo giáo chủ khô —— có thể nói, trừ bỏ đại sư huynh, Ninh Trạch là người duy đối tốt với y như vậy. Lại xem đại sư huynh, hiển nhiên cũng cùng thanh mai trúc mã là người “Ma đạo” ở chung hòa hợp, cảm tình thân mật, một bên là sư phụ dạy bảo, một bên rồi lại là điều tận mắt nhìn thấy, cái này làm cho Nam Cung Dật kẹt ở giữa, hoàn toàn không biết nên cư xử như thế nào.
Nam Cung Dật giãy giụa, Tùy Viên tự nhiên là biết , rốt cuộc, rốt cuộc kịch bản cũng có chút tiến triển a! Nếu là trước kia, Tùy Viên nhất định nắm chặt cơ hội tẩy não Nam Cung Dật, thúc đẩy y trừ bỏ thành kiến với ma đạo, sớm một chút cùng Ninh Trạch tâm ý tương thông, song túc song tê, nhưng là hiện tại, hiển nhiên còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Tùy Viên liền làm lơ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Nam Cung Dật, qua loa mà tỏ vẻ quan tâm tới y một chút, liền nhanh chóng đem đề tài chuyển hướng về phía trọng điểm: “Ta nghe được có đồn đãi nói, xá lợi trong tay các ngươi là đồ dởm là đồ dỏm? Có đúng hay không?”
Vừa nghe đến Tùy Viên hỏi như vậy, Nam Cung Dật liền nghiến răng nghiến lợi: “Không sai, hủy đi bao nhiêu công sức, hy sinh nhiều người như vậy, còn bị đuổi giết lâu như vậy, lại là đồ dỏm, chúng ta nhất định là bị người khác gài bẫy, làm kẻ chịu tội! Càng đáng giận hơn là chúng ta nói xá lợi là giả, cũng không có người tin tưởng!”
Nam Cung Dật sẽ không nói dối, càng không đối với sư huynh mình nói dối, Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa nhìn về phía Ninh Trạch, phát hiện hắn cũng là vẻ mặt buồn bực cùng nghẹn khuất, đáy lòng không khỏi trầm xuống.


“Có thể cho ta xem viên xá lợi đó không?” Triệu Hi Hòa trầm giọng nói, sắc mặt ngưng trọng.
Một viên xá lợi dởm tự nhiên không đáng để Ninh Trạch coi trọng, huống chi hiện tại mạng nhỏ của hắn còn nằm trong tay đối phương. Ninh Trạch cho rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức không nói hai lời từ trong lòng ngực móc ra từ trong mật đạo một hộp gỗ, đưa cho Triệu Hi Hòa.
Triệu Hi Hòa tiếp nhận hộp, mở ra xem xét, ba ánh mắt còn lại đồng thời dừng lại trên người hắn, hàm nghĩa trong mắt có chút khác nhau.
Nam Cung Dật là tò mò, Tùy Viên là khẩn trương, mà Ninh Trạch lại nhẹ nhàng thở ra.
Từ phản ứng của tổng hộ pháp xem ra bẫy rập lần này hiển nhiên không phải hắn bố trí, bằng không ở tình trạng hiện giờ, Vu Hạo căn bản không cần phải diễn trò, hoàn toàn có thể trực tiếp bóp chết hắn, sau đó bước lên ngôi vị giáo chủ bảo,  thậm chí trước đó lấy ra xá lợi thật cười nhạo hắn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Nếu xá lợi thật không ở trên người Vu Hạo, như vậy hiện tại bọn họ không cần hoàn toàn có trở mặt với nhau. Ninh Trạch thân là giáo chủ, đối với việc khống chế ma giáo tốt hơn bọn họ nên lúc này yêu cầu hợp tác là đúng đắn, cùng nhau đem cái người gài bãy sau màn bắt được rồi diệt trừ, sau đó lại đến quyết định xá lợi do ai sở hữu. 
“Thật là giả.” Hít sâu một hơi, Triệu Hi Hòa đem hộp đóng lại, ngữ khí trầm xuống. Tùy Viên cùng Nam Cung Dật vẻ mặt thất vọng, mà Ninh Trạch lại tự tin vào phán đoán của mình, sớm biết kết quả sẽ như vậy. 


“Kế tiếp, nên làm gì bây giờ?” Tùy Viên hỏi, ánh mắt đảo qua 5237 đang lắ lư bên người, đây là ngôn ngữ đặc biệt chỉ cậu và Triệu Hi Hòa mới hiểu được.

Triệu Hi Hòa hơi hơi lắc lắc đầu: "Giờ chưa phải lúc, đầu tiên phải tìm ra thân phận của kẻ đứng  sau.”
Xá lợi bị đổi không nhất định là có kẻ muốn phá bĩnh, cũng có khả năng là Tùy Viên hủy đi cp nhân vật chính nên vô tình thay đổi tình tiết.  Cướp đoạt xá lợi chỉ là bước đầu tiên, nếu thật là kẻ phá bĩnh, thì kế tiếp hắn khẳng định sẽ có hành động lớn hơn. 
“Còn bọn họ…… Trước mang về tổng bộ Ma giáo đi, nơi đó an toàn hơn một chút.” Nhìn lướt qua Nam Cung Dật cùng Ninh Trạch, Triệu Hi Hòa không chút để ý mà quyết định an bài cho nhân vật chính, “Chúng ta sẽ phái người Ma giáo đi tìm hiểu tin tức, để lắm rõ tin tức để làm tốt chuẩn bị, một khi tìm được mục tiêu ngay lập tức động thủ.”

“Tổng bộ Ma giáo?!” Nam Cung Dật nghe vậy liền nhăn lại mi, thật sự là không cam lòng khi phải hợp tác với bọn ma giáo, nhưng nhìn thấy Tùy Viên không có phản đối, lên y rất tin vào sư huynh nhà mình nên cũng không tự tiện mở miệng.

So với sự bình tĩnh Nam Cung Dật, Ninh Trạch biểu tình khó hơn nhiều.  Không thể không nói, cách xử trí tùy ý như đối xử với con kiến cùng thái độ khinh thường của Triệu Hi Hòa  làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn: “Vu Hạo?! Ngươi đây là có ý gì?!”
“Chỉ là làm cho ngươi an phận hơn thôi, nếu ngươi thức thời mà nói, ta cũng sẽ không thương tổn đế tánh mạng của ngươi.” Triệu Hi Hòa cười nhạo nói, nỗi phẫn hận từ đó tới nay bị vai chính công thọc gậy bánh xe cuối cùng cũng vơi bớt phần nào khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hăn. 

“Ngươi cho rằng khống chế được ta, thì ngươi có thể khống chế được Ma giáo sao?!” Ninh Trạch nhìn bộ dáng không chút dao động của Triệu Hi Hòa, vượt qua rất nhiều so với suy nghĩ của hắn , “Hiện tại chúng ta không nên đối lập với nhau, mà là liên hợp lại!”

“Nhưng là ta không cảm thấy việc này có gì tất yếu, đồng thời ta cũng không tin ngươi.” Triệu Hi Hòa thân hình khẽ nhích, giây tiếp theo liền xuất hiện ở phía sau Ninh Trạch, ở thời điểm hắn không kịp phản ứng điểm trúng huyệt vị của hắn “So với việc lúc nào cũng mang bên một vị mỗi thời mỗi khắc đều tính kế để làm sao đạt được nhiều lợi ích trong mối quan hệ ‘ minh hữu ’, thì ta càng có khuynh hướng tự thân vận động hơn.”


Ninh Trạch quả thực khó có thể tin vào những gì vừa xảy ra. Hắn nguyên bản cho rằng võ công của Vu Hạo thấp hơn mình, nếu đánh giá cao hơn chút thì cũng kém hắn không nhiều, lại chưa từng nghĩ đến, chính mình ở bày ra thực lực chân chính lại không hề có sức phản kháng trước Vu Hạo —— cho dù hắn bị thương, đây cũng là sự tình không thể tưởng tượng được!

Nếu nói hắn phỏng đoán sai lầm thực lực của y, như vậy ở Ma giới thế lực chân chính của Vu Hạo là gì? Hắn có hay không cũng đồng dạng bị lừa gạt? Ninh Trạch tự nhận là mình vô cùng hiểu Vu Hạo, nhưng hắn lại không biết cái người theo hắn nhiều năm,  cái người mà hắn vô cùng hiểu là Vu Hạo trước kia mà không phải Vu Hạo bây giờ do Triệu Hi Hòa thay thế. 

Từ lúc Ninh Trạch lặp đi lặp lại nhiều lần mà dẫm vào điểm mấu chốt của Triệu Hi Hòa, mơ ước người yêu của y mà nói, Triệu Hi Hòa liền muốn cho hắn một chút giáo huấn, nếu nói nguyên tác Vu Hạo vô luận giãy giụa thế nào trốn khỏi cái bãy do Ninh Trạch bố trí, thì hiện tại Triệu Hi Hòa chỉ cần tùy hất một ngón tay liền có thể ép vai chính công không ai bì nổi này không thể ngóc đầu lên nổi.

Nếu không xuất hiện "phá hư giả" Triệu Hi Hòa dù trả thù, cũng sẽ không trần trụi như vậy mà ở trong tối âm thầm chèn ép Ninh Trạch, sẽ làm hắn sứt đầu mẻ trán cũng không biết mọi việc do ai làm. Nhưng là hiện giờ, sự có mặt của "phá hư giả" được xác định, thêm một mục tiêu cần thực hiệ , liền có thể lập tức sửa đổi nhiệm vụ, vì thế y làm sao còn để ý vai chính công ? Báo thù, đương nhiên vẫn là tự tay làm lấy mới càng khiến người ta vui sướng. 
Bên này Triệu Hi Hòa ba khống chế Ninh Trạch, làm hắn miệng không thể nói, thân không thể động, bên kia Nam Cung Dật cũng bị biến cố bất thình lình làm cho sợ ngây người! Loại tiết tấu đột nhiên trở mặt này là như thế nào?! Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?!

Trong suốt quá trình đào vong, Nam Cung Dật nhận được sự che chở của Ninh Trạch lên tự nhiên cũng cùng hắn bồi dưỡng ra một ít cảm tình, chẳng qua ngại thân phận Ma giáo giáo chủ của đối phương mà không muốn thừa nhận thôi. Khi tận mắt nhìn Ninh Trạch bị trói, Nam Cung Dật theo bản năng mà muốn cứu giúp, lại bị Tùy Viên giữ lại bả vai.
“Sư huynh……?” Nam Cung Dật nhìn về phía Tùy Viên, mang theo sự bất lực cùng mờ mịt, Tùy Viên vì trấn an hắn mà hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm, Vu Hạo sẽ không làm hại Ninh Trạch, chỉ là hiện tại tình huống nguy cấp, yêu cầu hắn phối hợp thôi. Huống hồ, đây là việc nội bộ của Ma giáo chúng ta thân là người ngoài không nên nhúng tay vào. ”

Tùy Viên nói với giọng điệu ôn nhu bình thản mà Nam Cung Dật quen thuộc, huống hồ so với Ninh Trạch, đương nhiên Tùy Viên càng làm Nam Cung Dật tín nhiệm hơn. Nam Cung Dật thoáng trấn định hơi hơi gật gật đầu, xem như  đồng ý với việc Triệu Hi Hòa làm.
Ninh Trạch: “……………… QAQ”
——cái cảm giác bạn bè xa lánh này là làm sao
……

Nhờ thủ đoạn dịch dung xuất thần nhập hóa của Triệu Hi Hòa, mà quá trình trở lại ma giáo của bốn người vô cùng thuận lợi, liền tính gặp phiền toái, cũng bị Triệu Hi Hòa trộm dùng công cụ của hệ thống giải quyết. Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Triệu Hi Hòa không quan tâm tới sự phản kháng mãnh liệt của Ninh Trạch, đem hắn dịch dung thành một tuyệt sắc mỹ nhân, hơn vì thương thế chưa lành lại bị điểm huyệt làm cho hắn thành bộ dáng “Kiều mềm vô lực”, quả thực có thể nói là nhược liễu phù phong của một thế hệ yêu cơ —— không thể không nói, này dọc phiền toái dọc đường đi, mười phần có tám chín phần là có người mơ ước vẻ đẹp của vị mỹ nhân này mà đến. 
Ninh Trạch: “Chẳng lẽ không nên điệu thấp một chút sao?! Vu Hạo ngươi đến tột cùng là làm cái quỷ gì! Hỗn đản! Không được dùng cái móng heo của ngươi chạm vào ta!”
Nam Cung Dật: “Ta, không xong, đột nhiên có chút ngại ngùng là  như thế nào……”


Tùy Viên: “…… Gây phiền phức cho mình xong, còn gây cho người khác?”
5237&0007: “…… Nam nhân đố kỵ thật đáng sợ!”
Triệu Hi Hòa chưa bao giờ sẽ xem nhẹ người khác, cũng càng không sẽ đánh giá cao chính mình, hắn nếu dám can đảm cùng Ninh Trạch xé rách mặt, tự nhiên là có chuẩn bị. Cho nên, Ninh Trạch ban đầu còn hi vọng tâm phúc đến cứu mình, thì hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương liên lạc với các phân đà của ma giáo, lấy chức vị tổng hộ pháp chi lại làm việc như một giáo chủ thật sự
. Phát hiện mọi người trong Ma giáo đối với việc này tập mãi thành quen, căn bản không có chút nghi ngờ, Ninh Trạch thực sự không biết mình từ khi nào bị thay thế. 

—— đúng,  không sai, chính là thời điển hắn vội vàng đối Tùy Viên xum xoe ……
Đến tận bây giờ, Ninh Trạch không thể không nhận thua —— trừ phi có kỳ tích, nếu không hắn đại khái là không thể trở lại là giáo chủ như xưa. 
Được làm vua thua làm giặc, tiếp nhận hiện thực rồi Ninh Trạch rốt cuộc cũng thản nhiên đối mặt, duy nhất làm hắn nghi hoặc và sầu lo chính là Vu Hạo lại lựa chọn quản thúc hắn mà không giết chết, không biết nguyên nhân là gì? Chẳng lẽ hắn  “giáo chủ tiền nhiệm” còn có chỗ ích lợi gì sao?
Liền tính là như vậy Ninh Trạch cũng không thể tin là Triệu Hi Hòa tính toán lưu cho hắn một mạng nếu hắn cùng Nam Cung Dật ghép đôi chỉ để lấy lòng tình nhân, vì thế lên hắn luôn có cảm giác bất an, cuối cùng cũng trở lại tổng bộ ma giáo. 
Bởi vì đã an bài tốt mọi việc, nên khi đoàn người đi vào tổng bộ, liền thấy được mọi người trong ma giáo như lâm vào đại trận sẵn sàng chiến đấu, Triệu Hi Hòa trước nay đều hận không thể đem quan hệ của mình cùng Tùy Viên chiêu cáo thiên hạ, lên tự nhiên mọi người trong ma giáo đều nhận được tin tức, tổng hộ pháp anh minh thần võ nhà bọn họ —— hoặc hiện tại hẳn xưng là giáo chủ —— đã đem được tiểu tình nhân của mình về đây, đang chuẩn bị khi mọi  phong đi qua thì ngay lập tức bái đường thành thân!
Vì thế, Tùy Viên, Nam Cung Dật cùng Ninh Trạch đi theo phía sau Triệu Hi Hòa, ngay lập tức nhận được ánh mắt nhiệt tình của mọi người rửa tội, trong đó nhận được nhiều ánh mắt nhất tự nhiên là vị mĩ nhân phong tình tuyệt chủng Ninh Trạch rồi. 
Nhìn thấy bọn thuộc hạ cũ thế nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe được có người gọi mình là “Tân nương tử”, vị “Tân nương” Ninh Trạch cả người đều háo thành chiến binh Sparta! Nếu nội lực không bị phong tỏa, hắn nhất định sẽ đem ánh mắt cùng đầu lưỡi của bọn hỗn đản này móc ra!
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Xem đủ vẻ mặt đặc sắc của Tùy Viên, Triệu Hi Hòa rốt cuộc cũng vui sướng mà mở miệng “Giải vây”, “Vị này không phải là Tân nương tử mà là giáo chủ tiền nhiệm!”
Dứt lời, Triệu Hi Hòa nâng nâng tay, một hai  liền đem dịch dung trên mặt Ninh Trạch hủy diệt hơn phân nửa, lộ ra vẻ mặt phong lưu đa tình, đào hoa ban đầu. 
Mọi người trong Ma giáo: “…………………… =皿=”
Ninh Trạch: “…………(╯‵□′)╯︵┻━┻”
Nam Cung Dật yên lặng mà trốn về phía sau Tùy Viên.
—— mới đầu cho rằng Vu Hạo đại ca chất phát thành thật,  trầm ổn ít lời, lại không nghĩ rằng một khi trả thù lại kinh khủng như vậy. 
…… Làm sao bây giờ, đột nhiên cảm giác  mình chính là mục tiêu trả thù kế tiếp là như thế nào?! Đại sư huynh cứu đệ QAQ

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2019

Nam phụ 112

Muốn làm nam phụ kỳ thật cũng không dễ dàng
Chương 112
Tác giả: mijia
Tùy Viên: “…… QAQ”
5237: “Ha hả, xứng đáng!”
Triệu Hi Hòa: “…… Khụ.”
007: “…………”

—— đây là phản ứng của hai người cùng hai cái trí não sau khi nhận được điểm
Tùy Viên yên lặng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất tự kiểm điểm lại bản thân, thân ảnh ấy tạo thành một khung cảnh âm u quả thật làm cho người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.

5237 đi qua,  miễn cưỡng an ủi chủ nhân ngu ngốc bị trừ hết điểm của mình: “Ta nghĩ ngươi bị trừ điểm nhiều thành quen rồi chứ.  Còn không phải là chỉ hủy cp của vai chính thụ và vai chính công , vai chính thụ tìm được chân ái khác, vai chính công thẳng tắp, cuối cùng cưới vợ sinh con sao? Ngươi hủy cp còn ít sao? Thên một cp nữa thì có sao!”

Tùy Viên: “…… Ngươi xác định ngươi là đang an ủi ta, mà không phải là sát muối vào vết thương của ta sao……”

5237: “…… Ha hả, không cẩn thận nói lời thật, ngươi đừng trách ta.”

Tùy Viên: “…… =皿=”

Triệu Hi Hòa yên lặng từ sau lưng ôm lấy Tùy Viên, đồng thời xua tay cho 0007 đem cái tên miệng thiếu đánh 5237 kéo xa một chút —— càng xa càng tốt —— đỡ cho nó bị vị chủ nhân thẹn quá hóa giận đập cho thành một đống sắt vụn: “Thôi, nếu đã qua liền cho qua đi không cần phải nghĩ nhiều, dù sao hiện tại em đã không cần lo lắng bị tiêu hủy, điểm gì đó chẳng qua là dệt hoa trên gấm, em không cần quá mức để ý.”

Tùy Viên xoa xoa mặt, giọng điệu dần bình tĩnh: “Em  biết, em chỉ là cảm thấy như vậy thực có lỗi với anh, nếu em có thể biểu hiện tốt hơn một chút, dựa theo cốt truyện mà làm không để lộ dấu vết, anh sẽ không cần vì em mà cùng  sáng tạo giả giao dịch, trả giá đắt để cứu em.”

“Anh không phải đã sớm nói với em rồi sao? Anh không có trả giá cái gì, từ nam chính biến thành nam phụ,  chỉ là bởi vì em thân phận là nam phụ, không hơn.” Triệu Hi Hòa xoa xoa cái đầu cún của Tùy Viên , cực kì bất đắc dĩ.

“Nhưng là em chung quy vẫn nợ anh.” Tùy Viên nhấp nhấp môi.

Đối với sự cố chấp của cậu, Triệu Hi Hòa thật sự là vừa yêu vừa hận: “Đúng, không sai, em thật sự thiếu anh, cho nên hãy ngoan ngoãn mà dính lấy anh để bồi thường đi. 

Trước sự ôn nhu sủng lịnh, cùng với ánh mắt chiếm hữu mãnh liệt của Triệu Hi Hòa.  Tùy Viên không chịu được mà đỏ mặt, hơi hơi dời tầm mắt, hắn thực sự không hiểu, rõ ràng đã làm vợ chồng trong biết bao nhiêu thế giới nhưng khi đối mặt với Triệu Hi Hòa, cậu như cũ không thể tự nhiên đối mặt với tình cảm của hắn.

“Cho nên, không cần quan tâm mấy cái linh tinh đó, chỉ cần em chơi vui vẻ vậy là đủ rồi.” Triệu Hi Hòa mỉm cười kết luận, mang đậm khí phách của một “Thiên lương vương phá”.

Tùy Viên: “………………”

“Ta…… không có chơi.” Tùy Viêm người đã chơi hỏng vài thế giới chột dạ phản bác , “Em vẫn luôn nỗ lực công tác, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ……”

“Được rồi, em thật sự nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.” Triệu Hi Hòa bất đắc dĩ nói. 

Tùy Viên:…… Sao tự nhiên lại muốn khóc vậy nè QAQ

Xem ra nếu tiếp tục đề tài này cậu sẽ nghi ngờ việc mình  “Nghiêm túc công tác” mất, vì thế Tùy Viên quyết đoán dời đi sự chú ý: “Qua mỗi một thế giới, anh sẽ trả lời em một câu hỏi về thân phận thật của mình, đúng không?”

“Được thôi, bây giờ em muốn hỏi cái gì?” Triệu Hi Hòa tất nhiên sẽ không thất hứa. 

Tùy Viên nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Lần trước, anh nói kí ức ban đầu của anh là giả, như vậy, là ai làm?”
“Người đứng đầu thực sự của mọi thế giới là ai, thì người đó là người đã thay đổi kí ức của anh. ” Triệu Hi Hòa hơi hơi nhếch khóe môi, đáy mắt một mảnh bình tĩnh.

“Sáng tạo giả?! Vì cái gì?!” Tùy Viên kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, buột miệng thốt ra.

Triệu Hi Hòa quơ quơ ngón trỏ: “Đây là vấn đề thứ hai."

Tùy Viên lập tức héo, cái cảm giác vừa đến cao trào lại bị cắt cảm giác thật khó chịu, cậu liền đem loại khó chịu này quăng cho Triệu Hi Hòa qua vẻ mặt.

“Vậy nhanh đi thế giới thôi.” Tùy Viên giọng điệu gấp gáp nói, đồng thời xoay người đi đến chỗ 0007 đang đánh nhau với 5237 —— thực tế mà nói, là 0007 đang đè 5237. 

Triệu Hi Hòa nhún vai, một chút cũng không thèm để ý, ngược lại là bị sự nháo loạn nho nhỏ của cậu gãi nhẹ vào trái tim. 

Tùy Viên từ dưới thân 0007 đem 5237 đào ra ôm vào trong ngực, rốt cuộc tìm được người bênh vực 5237 lập tức quên mất lúc trước còn đối với chủ nhân nhà mình châm chọc mỉa mai, lập tức gắt gao bám lấy không buông. 

0007 nhìn thoáng qua Triệu Hi Hòa, sau đó yên lặng vì 5237 châm nến: “…… Thật ngu.”

Triệu Hi Hòa nhìn 5237 đang ở trong lồng ngực Tùy Viên hơi hơi nheo nheo mắt.
5237…… Rùng mình một cái. 

“Cái kia……” Cậu có chút không được tự nhiên mà nhéo nhéo 5237, Tùy Viên đột nhiên hỏi, “Kia đoạn kí ức giả, mà sáng tạo giả dùng giáo huấn anh…… Đối với anh có hại không?”

Ước chừng là cảm nhận được sự lo lắng của Tùy Viêm, Triệu Hi Hòa không có dùng lại vấn đề thứ nhất thứ hai để làm lý do cự tuyệt nữa —— nếu hắn nói ra, Tùy Viên đảm bảo sẽ trong một giây cùng hắn trở mặt!
“Không có.” Triệu Hi Hòa ôn nhu trả lời, “Cho nên không cần lo lắng.”

Tùy Viên bĩu môi, nhưng cũng không khẩu thị tâm phi mà nói cái gì “Ta mới không lo lắng”, ngay sau đó cúi đầu nhìn về phía 5237: “Muốn đi thế giới tiếp theo.”
“Tốt tốt, không thành vấn đề!” Vừa mới bị 0007 dùng thân thể công kích, lại bị Triệu Hi Hòa tinh thần công kích 5237 gấp không chờ nổi gật đầu, dừng lại một giây, chính mình đã bị ăn tươi nuốt sống.

Lúc bị ánh sáng bao phủ,  Tùy Viên nhìn Triệu Hi Hòa đối với hắn hơi hơi mỉm cười: “Thế giới sau gặp lại.”

Tùy Viên yên lặng đem 5237 ôm chặt một chút.

5237:…… Yamete (đừng mà)! Triệu Hi Hòa đại đại đừng nhìn con, con vô tội QAQ
***
Lúc cậu mở mắt, Tùy Viên phát hiện mình lại xuyên về thế giới cổ đại. Cậu có chút không thích ứng mà xoa xoa bộ trang phục rộng rãi của mình, không khỏi  hoài niệm trang phục thoải mái của thế giới trước. 

Tùy Viên nhìn bài trí ưu nhã hào phóng của căn nhà, tràn ngập phong vị thư hương, làm cậu theo bản năng cảm thấy mình sẽ sắm vai một vị công tử thế gia ôn tồn lễ độ—— bất quá, sau khi xem xong cốt truyện tóm tắt cậu liền phát hiện mình suy nghĩ nhiều.

Bối cảnh của thế giới này là giang hồ, võ hiệp, tương tự bối cảnh võng du vừa mới chơi xong, điều đó làm Tùy Viên có thể nhanh chóng dung nhập thế giới này khoái ý ân cừu, đao quang kiếm ảnh này.  Đến cốt truyện, cũng tương đối đơn giản, kể về việc một kiện chí bảo ngang trời xuất thế, dẫn tới các thế lực lớn  truy đuổi, các tiền bối võ lâm cùng nhân tài mới xuất hiện ngươi tranh ta đoạt, lục đục với nhau, cuối cùng diễn biến thành chính tà đại chiến , mười truyện võ hiệp có chín là giả thuyết như vậy, cũ đến không muốn nhìn. 

Đương nhiên, nói đến võ hiệp, ắt không thể thiếu nhân vật võ lâm minh chủ cùng Ma giáo giáo chủ, và cái thế giới này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
5237: “Võ lâm minh chủ cùng Ma giáo giáo chủ là một đôi! Tuyệt đối không thể hủy!”
Tùy Viên yên lặng nhìn thoáng qua 5237, cảm thấy khá lo lắng: “Ta một chút cũng không muốn hủy cp!”

5237: “Ngươi luôn là nói như vậy, nhưng là hành động đâu……→_→”

Đúng vậy, không tồi, cái thế giới này vai chính công là Ma giáo giáo chủ, vai chính thụ còn lại là…… Võ lâm minh chủ tương lai, lúc mới vào võ lâm thanh danh tuổi trẻ tuấn kiệt vang xa, nhưng về sau lại cùng Ma giáo giáo chủ ngươi tới ta đi, tương ái tương sát, cuối cùng dựa vào thực lực của danh vọng của mình,  cùng sự nâng đỡ âm thầm của Ma giáo giáo chủ trở thành võ lâm minh chủ, chí bảo tự nhiên cũng bị bọn họ chia sẻ.

Từ nay về sau, võ lâm minh chủ cùng Ma giáo giáo chủ tương thân tương ái, chính tà một nhà, thật sự là đáng mừng, đáng mừng……
Tùy Viên nhanh như gió mà quét xong cốt truyện tóm tắt, bắt đầu xem  nhân vật mình đóng. 
—— mỗi một truyện võ hiệp đều có một Đại sư huynh, Đại sư huynh tài hoa hơn người, võ công cao cường, anh tuấn tiêu sái, ôn tồn lễ độ, đối vai chính càng là đào tim đào phổi, yêu quý có thừa —— sau đó, trở thành pháo hôi.

Không sai, nhân Tùy Viên sắm vai, chính là một Đại sư huynh cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Có cảnh diễn cụ thể,  nhưng thật ra không phải quá nhiều, tosm lại mà nói chính là khi vai chính thụ bị khi dễ, Đại sư huynh xuất hiện; khi vai chính thụ bị đánh, Đại sư huynh chắn; vai chính thụ gặp nạn, Đại sư huynh nghĩ cách cứu viện; vai chính thụ gặp được chân ái, Đại sư huynh biến thùng rác cùng với anh trai mưa; vai chính thụ cùng vai chính công thành đôi, Đại sư huynh đã biến thành một nấm mồ.
…… Ân? Đã chết?

Tùy Viên lật lại cốt truyện một lần nữa, rốt cục tìm được đoạn truyện đại sư huynh bị giết, sau đó yên lặng chia buồn.

Tóm lại, Tùy Viên phải sắm vai đại sư huynh không chỉ khổ sở thầm mến, mà còn phải làm bàn đạp thúc đẩy nhân vật công thụ buông tha thành kiến chính tà, tâm ý tương thông.


Đại sư huynh vì bảo hộ vai chính thụ mà bị giết, vai chính thụ buồn bã không thôi, thề sẽ báo thù rửa hận, chỉ tiếc thế lực không đủ. Thời khắc mấu chốt, vai chính công xuất hiện, toàn tâm toàn ý trợ giúp vai chính thụ, cuối cùng cảm động vai chính thụ, thừa nhận đối phương cho dù y là Ma giáo giáo chủ, chính mình cũng như cũ yêu hắn, không thể buông tay.

Đương nhiên, cốt truyện như vậy, đã trải qua vô số Thiên Lôi tẩy lễ Tùy Viên cũng không phun tào **, mà khiến cậu rối rắm là, người giết chết đại sư huynh, là một nam phụ quan trọng khác – có tình cảm thầm kín với nhân vật thụ, nhưng dã tâm bừng bừng, từng là tổng hộ pháp – thuộc hạ thân tín của nhân vật công, cuối cùng lại phản bội Ma Giáo.

Nói cách khác, nhân vật này mười phần sẽ rơi xuống người Triệu Hi Hòa.


5237: “Chúc mừng chúc mừng, lại một lần tương ái tương sát get~”


Tùy Viên: “…… Một chút cũng không đáng chúc mừng!”


Thở dài, tính toán chờ đến khi gặp lại Triệu Hi Hòa lại tính toán xem làm như thế nào để giữ vững cốt truyện. Tùy Viên tháo bảo kiếm treo trên tường xuống, đẩy cửa ra khỏi phòng, chuẩn bị làm quen với chức năng được trang bị trên cơ thể - võ công.

Dù sao cũng là thế giới võ hiệp, võ công ắt không thể thiếu, huống hồ Đại sư huynh suất diễn mười phần thì tám chín phần đều là yêu cầu sử dụng võ công, vạn nhất thực lực đề không đủ, vậy chỉ có thể tìm đường chết.


5237: “Đừng lo lắng, thế giớ tu tiên ngươi còn qua được, thì võ công gì đó là con kiến!” 


Tùy Viên khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nhếch khóe miệng, gương mặt nhu hòa, khí chất ôn nhu, khiến bất cứ ai nhìn thấy đều chỉ nghĩ đến một câu — như mộc xuân phong.
Vì thế, khi nhân vật thụ Nam Cung Dật ngáp dài đẩy cửa bước ra, nhìn thấy thân ảnh dưới ánh ban mai, vạt áo tung bay, kiếm múa theo gió, cả người lập tức sửng sốt.
# vừa thức dậy, đột nhiên cảm giác hôm nay đại sư huynh rất xinh đẹp là chuyện gì xảy ra?! #
“Tiểu Dật, dậy rồi à?” Bị 5237 nhắc nhở nhân vật thụ vừa ra khỏi cửa, Tùy Viên dừng lại, thu kiếm mà đứng, ngoảnh đầu cười tươi với nhân vật thụ đang sững sờ.
“A… A… Dậy, dậy rồi.” Không biết vì sao đột nhiên đầu có chút quáng Nam Cung Dật lắp bắp trả lời, chân tay luống cuống không hiểu vì sao.
— đứng trước đại sư huynh tao nhã cao quý, phong tư tuyệt nhiên, đột nhiên cảm giác bản thân vừa tỉnh ngủ cực kỳ lôi thôi, rất xấu hổ đó nha!
“Sư phụ và sư huynh nói ngươi bao nhiêu lần rồi, sáng sớm phải luyện kiếm, tuyệt không được lười biếng, vì sao ngươi không nghe?” Tùy Viên hơi hơi nhíu mi, tuy rằng lời nói trách cứ, nhưng ngữ khí cực kỳ ôn hòa sủng nịch. Cậu đi đến trước mặt Nam Cung Dật, nâng tay muốn giúp y thuận đuôi tóc, không ngờ còn chưa kịp nói nốt nửa câu cuối, Nam Cung Dật như mèo bị giẫm phải đuôi toàn thân lập tức xù lông, lúc Tùy Viên vừa mới chạm vào tóc y đột nhiên nhảy về sau một bước, né tránh.
Tùy Viên sửng sốt, không hiểu sao nhìn Nam Cung Dật, ánh mắt có chút bị thương.
Nam Cung Dật cũng bị phản ứng của bản thân mà hoảng sợ, y há miệng thở dốc tựa hồ muốn giải thích, lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt vội vàng bỏ lại một câu “Đệ đi rửa mặt rồi luyện kiếm ngay”, liền bỏ trốn mất dạng.
Tùy Viên: “………”
5237: “………”
# nhân vật thụ của thế giới này sao lại kỳ quái vậy? #
# nhân vật thụ ngươi thật sự không thích đại sư huynh sao? #

# đỏ mặt là cái quỷ gì chứ! #

Chương 121

Muốn làm nam xứng kỳ thật cũng không dễ dàng Chương 121 Tác giả: Mija “Anh xác định lần này chúng ta có thể giết chết hắn sao?...